CHƯƠNG 1090: BỐN MÓN MẶN MỘT MÓN CANH (2)
"À, honey, không phải ta an ủi ngươi, đương nhiên tài nấu nướng đúng là không tốt thật." Hạ Chí vẫn rất chân thành như cũ: "Nhưng mà mặc dù cái nồi này đã bị cháy hỏng, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì chất lượng của cái nồi này không tốt."
Tiện tay buông nồi xuống, Hạ Chí như làm ảo thuật lấy một cái khăn tay ướt ra, cười xán lạn với Thu Đồng: "Đến, honey, ta lau mặt giúp ngươi, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm."
"Này, đã trễ thế này rồi có cần phải đi ra ngoài ăn không?" Thu Đồng có chút không tình nguyện, thế nhưng nàng vẫn không động đậy, mặc cho Hạ Chí lau sạch vết bẩn trên mặt giúp nàng.
"Vẫn chưa tới chín giờ đâu, sao có thể nói là muộn?" Hạ Chí mỉm cười: "Đi thay quần áo đi."
Thu Đồng hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ. Mấy phút đồng hồ sau, nàng đã thay một bộ trang phục khá đơn giản, quần jean phối áo gió, sau đó nàng lại đi vào phòng bếp, chuẩn bị tiện tay mang cả rác rưởi đi.
Chỉ có điều một giây sau Thu Đồng lại phát hiện, phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ.
"Đồng Đồng, có thể đi rồi" Giọng nói của Hạ Chí truyền đến từ phía sau nàng.
Thu Đồng cũng không nói thêm gì nữa, xoay người, tự nhiên kéo lấy cánh tay Hạ Chí cùng đi ra ngoài.
"Hay là chúng ta tới gian hàng đồ ăn ven đường đi?" Lúc ra khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật, Thu Đồng đề nghị.
"Được." Hạ Chí đồng ý rất kiên quyết.
Đối với Hạ Chí, dù ở nhà ăn mấy món được gọi là bốn món mặn một món canh kia cũng không phải vấn đề gì quá lớn. Nếu Thu Đồng muốn tới quán vỉa hè thể nghiệm, đương nhiên hắn cũng không ngại.
Hiện tại đang là mùa đông, đặc biệt trước đó còn có tuyết rơi, tuy tuyết đã bị tan hết từ lâu nhưng ven đường lại không có bao nhiêu quán đang mở. Suy cho cùng, khí trời cũng hơi lạnh lẽo, có muốn ra ngoài ăn đa số người cũng sẽ chọn ăn trong nhà hàng.
Hai người đi dọc theo đại lộ chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng cũng thấy một quán dựng lều ở ven đường. Hai người bước vào ngồi xuống, mà thật ra nơi đây là nơi chuyên bán các món nướng.
Thu Đồng gọi không ít thịt cho Hạ Chí, sau đó nàng lại tự gọi thêm vài món ăn chay cho mình, mà nàng cũng ngồi xuống bên cạnh Hạ Chí. Trong lúc bất tri bất giác, dường như nàng đã không còn tị hiểm việc thân mật với Hạ Chí ngay trước mặt mọi người nữa.
Đương nhiên, thật ra xung quanh cũng không có người nào khác, thậm chí ngay cả ông chủ quán cũng không nhận ra Thu Đồng.
Trong đêm đông hơi lạnh này, Hạ Chí và Thu Đồng ăn đồ nướng ở quán vỉa hè, hệt như một cặp tình nhân bình thường. Mà Thu Đồng vốn đang không vui vì nấu ăn không thành công, trong lúc vô thức tâm trạng của nàng cũng trở nên khá hơn.
Khi hai người ăn đồ nướng xong đã là hai giờ sau, mà khi hai người trở về cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật, vừa lúc là mười một giờ đêm.
Thu Đồng cảm thấy mọi thứ đêm nay đều rất tuyệt, đột nhiên nàng nghĩ có lẽ cảm giác này chính là yêu, mà nàng hiện tại cũng đã bắt đầu yêu một người thật sự.
Thế nhưng cảm giác vui vẻ rất dễ bị ngắt quãng, bởi vì đúng lúc này, Thu Đồng lại nhận được điện thoại Hàn Tiếu gọi tới.
"Tiếu Tiếu, ngươi còn chưa ngủ sao?" Thu Đồng tựa trên người Hạ Chí, trong giọng nói có chút lười biếng. Giờ này khắc này, tâm trạng của nàng vẫn rất khá.
"Thu đại tiểu thư, ta có một chuyện muốn nói cho ngươi biết, nhưng ngươi đừng nổi nóng." Hàn Tiếu vừa mở miệng đã phòng hờ Thu Đồng trước: "Biệt thự kia của ngươi, chính là ngôi biệt thự Thu Tử Khang đang ở kia, nó..."
"Biệt thự bị sao vậy?" Thu Đồng thấy Hàn Tiếu đang do dự, bèn gặn hỏi một câu.
"A, nó bị đốt." Cuối cùng Hàn Tiếu cũng nói ra: "Ta mới vừa nhận được điện thoại, là phía cục cảnh sát gọi tới, chừng một giờ trước đột nhiên biệt thự bốc cháy. Hiện tại đã dập lửa được, nhưng trên cơ bản biệt thự đã bị cháy hỏng. Những tình huống khác ta cũng không rõ lắm, nhưng cảnh sát muốn ngươi tới đó một chuyến, dù sao hiện tại căn biệt thự đó cũng là của ngươi"
"Cháy thì cháy thôi, dù sao ta cũng không định ở lại đó." Thu Đồng lại không để ý chút nào, thế nhưng sau đó nàng vẫn hỏi một câu: "Khi nhà cháy có ai ở trong không?"
"Chuyện này ta cũng không rõ lắm, ta còn đang chạy qua đó. Nếu ngươi không muốn đến thì cứ để ta xử lý là được, cũng không phải chuyện gì to tát." Hàn Tiếu trả lời: "Đợi lát nữa khi ta biết rõ mọi chuyện lại gọi điện thoại cho ngươi cũng được."
"Ta không đi đâu, ta hơi mệt nhọc, ngày mai Tiếu Tiếu ngươi lại nói rõ tình huống cho ta là được." Thu Đồng không muốn đi thật, nàng vốn không quá chú ý tới căn biệt thự kia.
"Vậy được, sáng ngày mai ta lại gọi điện thoại cho ngươi." Hàn Tiếu nhanh chóng cúp điện thoại.
Thu Đồng cất điện thoại di động đi xong lại nhẹ nhàng nhíu mày.
Nàng ôm cánh tay Hạ Chí tiếp tục đi vào bên trong, đồng thời lại không nhịn được hỏi: "Ôi, ngươi nói xem, liệu có phải Thu Tử Khang lại muốn giở trò gì không? Đầu tiên ta nghe nói hắn muốn kiện ta, hiện tại căn nhà hắn ta ở lại bị đốt, có phải hai chuyện này hơi trùng hợp rồi không?"
"Đồng Đồng, ngươi không cần quan tâm tới hắn ta, có chuyện gì cứ giao cho Hàn Tiếu xử lý là được. Nếu Hàn đại luật sư không cách nào xử lý, đương nhiên ta sẽ xử lý." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
"Cũng đúng, dù sao ta cũng không muốn quản việc này." Thu Đồng vẫn quyết định mặc kệ, thậm chí nàng còn cảm thấy nhà bị cháy rồi cũng tốt lắm, coi như ngày sau nàng đã hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ với Thu Tử Khang.
"Đồng Đồng, đêm nay ta có thể ngủ giường không?" Lúc này Hạ Chí lại rất rất nghiêm túc hỏi.